Thứ Tư, 14 tháng 8, 2013

TIẾNG KHÓC NỈ NON 2

Nguyễn Quang Lập 


Mười hôm sau đó đêm nào anh Thứ cũng nghe tiếng chị Lê khóc nỉ non, vừa ho vừa khóc. Thỉnh thoảng chị lại rên rỉ, nói em đi rồi anh…anh sống với ai. Vợ chồng thằng Thư cũng nghe hệt vậy, chúng nó kéo cả lên phòng anh kêu rên khóc lóc, nói làm sao bây giờ ba ơi!




Anh chẳng biết trả lời sao. Vợ chồng anh sống rất hạnh phúc cho đến khi chị lìa đời. Chị Lê vốn hiền lành nhu mì, chết rồi bỗng dưng về đây hù dọa chồng con, thật lạ quá.

Thằng Thư nói hay để con mời lên đồng xem mạ nói ra răng. Vốn dĩ xưa nay rất ghét ba chuyện đồng bóng, ma chay bói toán, nhưng anh cũng đành phải gật đầu đồng ý.

Đồng lên, khóc lóc vật vã, nói anh ơi em chết oan.  Anh Thư hỏi sao. Đồng nói nhà này rất độc, căn phòng vợ chồng mình ở đúng  luồng  gió độc, em chết non cũng vì rứa. Rồi đồng khóc nấc lên, nói anh ơi chừ em mới hiểu vì sao cái biệt thự hơn trăm cây người ta để lại cho mình có chục cây.

Anh Thứ không tin. Chuyện này thì anh biết, chủ của ngôi nhà này là bạn chí thiết của anh. Gia đình họ sống ở biệt thự này gần hai chục năm có việc gì đâu. Căn phòng vợ chồng anh cũng là căn phòng của vợ chồng  họ, nào đã có ai chết non?

Đồng nghe anh nói vậy thì vật vã khóc lóc ầm ĩ, nói anh không biết đâu, bạn anh về đây một năm thì bỏ chạy chứ không phải họ ở hai chục năm đâu. Ba chủ ở nhà này đều thiệt mạng, đến lượt bạn anh về ở chưa đầy một năm thì biết được tin ngôi nhà độc, bèn bán tống bán tháo, nói dối là để vượt biên. Vượt biên vượt beo cái chi. Họ đang sống ở quận 9!

Anh Thứ giật mình ngơ ngác, không lẽ vậy chăng? Nhưng anh tỉnh lại ngay, nếu cần bán tống bán tháo giá chỉ bằng một phần mười việc gì phải gọi vợ chồng anh vào? Chẳng qua bạn anh bí mật vượt biên, vứt không cái nhà thì phí quá, cho không ai đó lại không được, dễ lộ. Nên bạn anh mới gọi anh vào bán rẻ  như cho, khi làm giấy tờ vẫn ghi đủ120 cây để người ta tin.

Ngày chia tay anh Thứ còn ôm bạn anh nói cứ coi như tôi giữ hộ nhà cho ông, khi nào ông về tôi trả lại. Bạn anh khóc không nói gì.

Anh Thứ hỏi đồng, nói cho tôi xin địa chỉ ông bạn ở quận 9. Đồng rú lên nức nở, nói em nói hết nước hết cái anh vẫn không tin, thôi tùy anh. Đồng nằm vật ra chiếu, hồn lìa khỏi xác.

Anh Thứ không nói gì nữa, anh không tin. Chẳng hồn nào nhập được vào xác người khác. Giả có nhập được thì hồn nhập vào đồng không phải hồn chị Lê. Vợ anh xưa nay hiền lành chín chắn, không bao giờ ăn nói như vậy.

Thằng Thư hỏi anh, nói răng ba? Anh nói ba không tin. Thằng Thư nói tùy ba nhưng con tin, vợ con cũng tin. Nói rồi nó đi thằng lên gác, khóc lóc với mạ nó trước bàn thờ, nói mạ ơi!… mạ ơi! Cả nhà con sợ  lắm rồi!

Tối hôm đó cả nhà yên tĩnh, không còn nghe tiếng khóc nỉ non của chị Lê nữa. Anh Thứ ngủ ngon từ đầu hôm đến rạng sáng. Nghe tiếng gà gáy anh trở mình mở mắt. Chợt anh nhìn ra cửa sổ thấy một bóng đàn bà đang ngồi ngoảnh mặt ra phố, nhìn từ phía sau lưng rất giống dáng chị Lê.  Cái bóng cũng mặc bộ đồ lụa màu mỡ gà giống bộ đồ anh liệm cho chị.

Anh rón rén đi về phía cửa sổ, dán mắt vào cửa kín. Đúng là bộ đồ của chị Lê, lưng áo có đóng một chữ phúc rất to, mái tóc rất dày của chị bay xỏa  hai vai. Anh còn nhìn thấy chiếc khăn rằn quàng cổ của chị nữa. 

Anh gọi Lê, Lê! Chị cứ ngồi yên không ngoảnh lại. Chợt chị khóc nấc lên, nói răng anh không tin em. Anh nhổ chốt cửa đẩy cửa sổ ra. Một ngọn gió cực mạnh ùa vào, suýt nữa đẩy anh ngã. Vừa kịp định thần nhìn ra, cái bóng đã biến mất tiêu. 

Anh về  giường nằm, nghĩ cách làm sao chụp được cái bóng kia. Nếu đúng là chị Lê thì thật tuyệt vời. Vợ chồng lại có cơ hội gặp nhau. Nếu không phải thì đó là ma thật hay có kẻ nào hù dọa?

Anh nhớ có một cầu thang nhỏ lên gác thượng, từ gác thượng nhìn xuống cứa sổ phòng rất rõ. Phải biết cái bóng là người hay ma mới tìm cách bắt lấy. Bắt cũng chẳng khó, trò quăng dây bắt người thời đi lính anh vẫn hay làm.

Đợi mãi cái bóng vẫn không xuất hiện ở bên ngoài cửa sổ, anh thiếp đi trong mơ màng tiếng khóc nỉ non của chị Lê. Bỗng đâu bên tai có kêu hờn dỗi, nói anh không tin em à anh Thứ ơi!
 Anh  bật dậy. Cái bóng đang đứng úp mặt dính vào cửa kính cửa sổ. Ngoài trời lúc lúc có ánh chớp của cơn giông, anh nhìn rất rõ cái bóng. 

Vẫn bộ đồ lụa màu mỡ gà anh đã liệm cho chị Lê, vẫn cái khăn rằn quàng cổ chị Lê vẫn hay quàng cổ mỗi khi trời trở gió, vẫn mái tóc dày phủ kín hai vai, nhưng cái mặt thì phẳng lì, trắng hếu. Cái mặt trắng hếu không mắt không mũi không miệng đang dán chặt vào cửa kính.
Thốt nhiên anh rùng mình ớn lạnh.

 Dù vậy, anh Thứ  vẫn quyết  túm cho được cái bóng.

 Anh lén rời khỏi giường, ra khỏi phòng, chạy về phòng thờ tìm cuộn dây thừng rồi rón rén  đi lên cầu thang lên gác thượng.  Vừa nhô đầu lên gác thượng bỗng có tiếng sét đánh cái đoàng. Anh giật mình toát mồ hôi.

Trời bắt đầu mưa, gió thổi mạnh. Anh Thứ vội vàng chạy đến mép bên kia sân thượng nhìn xuống cửa sổ phòng anh. Cái bóng biến đâu mất tiêu.

Đang tùm hum cúi nhìn xuống cửa sổ. Bỗng đâu một bàn tay lạnh toát đặt lên gáy anh. Tim anh như ngừng đập.

Anh nghiến răng bất thần quay ngoắt lại. Vừa lúc có ánh chớp lóe sáng đến rợn người, kèm theo là tiếng sét đánh ngang tai. Anh chỉ kịp nhìn thấy cái mặt trắng hếu không mắt không mũi không miệng, chỉ kịp nhìn thấy đúng một giây không hơn. Sau đó  một trận gió cuốn cờ ập đến, anh bỗng lọt thỏm vào tấm dù lớn, cuốn chặt.

Tấm dù như rút lại, cuốn chặt lấy anh. Càng cữa quậy tấm dù càng siết chặt. Anh kêu to cứu cứu!... Thư ơi cứu ba! Kêu khản cả cổ thằng Thư mới nghe thấy, nó chạy lên ôm cả anh cả tấm dù chạy xuống phòng. Đúng lúc cơn mưa lớn ập xuống ào ào ào, kéo dài hơn hai tiếng.
Nếu thằng Thư không lên kịp, anh cứ nằm mắc cứng trong tấm dù dưới trận mưa hơn hai tiếng,  chắc cũng chết rét vì trận mưa.

Thằng Thư tháo dù cho anh, nói ba thấy gì? Anh hỏi lại, nói vợ chồng bay thấy gì? Thằng Thư nói một cái mắt trắng hếu cứ dán chặt lấy cửa sổ phòng con, sợ quá ba ơi!

Thằng Thư rót nước đưa cho anh, nói con vợ con chịu không thấu, nó ôm con bỏ đi rồi ba ạ. Anh hỏi đi đâu? Thằng Thư nói đi thuê phòng trọ. Anh hỏi đi ngay trong mưa à. Thằng Thư dạ, rồi nó bưng mặt khóc, nói ba ơi tính sao đây!

( Còn nữa)

Không có nhận xét nào: